Thật là đáng buồn

Thật là đáng buồn | Sáng tác: Doãn Hiếu & Phạm Nguyên Ngọc
Vòng hợp âm: [G] [Em] [C] [D]

Đôi khi chẳng biết ta đi về [G] đâu thiên đường kia sao xa quá
Nếu lỡ không tìm được [Em] nhau thì thật là đáng buồn mà
Liệu có tồn tại tình [C] yêu hay chỉ là na ná
Giữ lấy những gì thật [D] vui còn lại thời gian sẽ xóa.

[G] Anh đã từng thử định nghĩa tình yêu
Là vay mượn cơn đau mang cho người còn thiếu
Là [Em] gần ba năm ròng anh vất vả ngược xuôi
Và rồi em ở xa nắm tay ai mỉm cười
Vậy phải [C] chăng là từ đầu ta đã sai
Hay việc đến bên nhau vốn chưa bao giờ là đúng
Phải chăng điểm bắt [D] đầu chính là nơi dừng lại
Vì vốn dĩ mình chung đường nhưng điểm đến lại không chung thôi nhé

[G] Điều cần đến rồi nó cũng sẽ phải đến
Lưu luyến để làm gì rồi cuối cùng phải tập quên
Quên [Em] những nụ hôn và những giấc mơ để dành
Quên người ôm em ngủ đã chẳng còn là anh
Và [C] hẹn em ở một cuộc đời khác
Nơi mà nước mắt sẽ rơi nhưng không trôi vào nhạc
Nơi mà [D] những tổn thương anh sẽ một mình gói ghém
Và nỗi buồn vẫn đẹp như là nụ cười em.

Đôi khi chẳng biết ta đi về [G] đâu thiên đường kia sao xa quá
Nếu lỡ không tìm được [Em] nhau thì thật là đáng buồn mà
Liệu có tồn tại tình [C] yêu hay chỉ là na ná
Giữ lấy những gì thật [D] vui còn lại thời gian sẽ xóa.

Em ơi tự hỏi cuộc đời đẹp [G] sao mà tình yêu vẫn đẹp sao
Không biết nụ cười ở [Em] đâu mà chỉ toàn thấy thương đau
Nghe theo lý trí hay [C] sống những ngày tháng phiêu bồng
Ông trời chẳng lấy [D] đi tất cả của ai phải không.

[G] Em nói em sẽ đợi anh về
Nhưng không nói sẽ buông tay nếu như anh về trễ
Công [Em] bằng tìm ở đâu giữa mênh mông đất trời
Khi vài cơn sóng lớn xô tình mình chơi vơi
Mẹ anh [C] dặn, cứ cho đi sẽ có ngày nhận lại
Vì ông trời luôn là vậy không thiên vị một ai
Nên anh [D] nguyện trao em những gì tuyệt vời nhất
Và dù em tệ đến đâu yêu thương kia vẫn là thật.

Nhưng [G] mà hình như ông trời bỏ mặc anh
Cô đơn nó lùng sục anh mặc kệ anh đi khắp nơi để tránh
Anh [Em] trốn vào phòng, trốn vào trong tất thảy những quán bar
Và rồi nước mắt ở đâu cứ rơi khi xung quanh anh toàn người lạ
Và [C] mùa hạ cứ như thế trôi qua
Bài nhạc chẳng còn vang giữa góc trời buồn bã
Thành [D] thị thôi than thở, vài nỗi buồn vỡ đôi
Hoàng hôn ghé sát vai báo tin em đi rồi.

Đôi khi chẳng biết ta đi về [G] đâu thiên đường kia sao xa quá
Nếu lỡ không tìm được [Em] nhau thì thật là đáng buồn mà
Liệu có tồn tại tình [C] yêu hay chỉ là na ná
Giữ lấy những gì thật [D] vui còn lại thời gian sẽ xóa.

Em ơi tự hỏi cuộc đời đẹp [G] sao mà tình yêu vẫn đẹp sao
Không biết nụ cười ở [Em] đâu mà chỉ toàn thấy thương đau
Nghe theo lý trí hay [C] sống những ngày tháng phiêu bồng
Ông trời chẳng lấy [D] đi tất cả của ai phải không.

Và rồi ngày [G] mai khi già đi ta thương ai
Dẫu tháng [Em] năm có lắm thăng trầm
Có những kỷ [C] niệm sẽ không trở lại
Có những khoảnh [D] khắc muốn quên nhưng không thể quên

Một lần này [G] thôi, sau này anh sẽ không nói
Rằng ngày [Em] đó đã có như vậy
Cuộc đời vẫn đẹp [C] sao, tình yêu vẫn đẹp sao
Ta muốn vui nhưng tại [D] sao tự làm mình đau
Thật là đáng buồn [G] sao
Từ khóa: that la dang buon, tldb, doan hieu pham nguyen ngoc, doi khi chang biet ta di ve dau thien duong kia sao xa qua

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau