Ngỡ đã quên

Ngỡ đã quên | Sáng tác: Trương Tấn Huy
1.
Ngồi nơi [Gm] đây một mình, nhớ [Dm] em khôn nguôi
Mình [Eb] xa nhau đã bao lâu [Bb] rồi
Cứ ngỡ [Cm] rằng mình đã quên [Dm] lãng
Hình dung [Eb] em những tháng ngày [D7] trôi
2.
Và cơn [Gm] mưa đã chợt về, lòng chợt nhói [Dm] đau não nề
Không [Eb] thể quên được hình em trong [Bb] tâm trí
Vì ngày [Cm] xưa anh vô tâm để [Dm] mất đi em
Để giờ [Eb] đây chỉ [Dm] còn anh với [Gm] nỗi buồn
ĐK:
Những ký [Bb] ức giờ đây trở về giữa [F] nỗi đau
Anh đã [Cm] cố giữ cho mình không phải [Gm] khóc thầm
Ngày em [Eb] đi lòng anh quặn đau vẫn [F] mỉm cười
Dù muốn [D] em ở [F] lại cùng [Gm] anh [F]

Từng ngày [Bb] qua lòng anh ngỡ như em [F] vẫn còn
Chợt tỉnh [Cm] giấc anh thấy bờ mi khẽ [Gm] ướt nhoà
Giờ bàn [Eb] tay người chung bàn tay nắm [F] rất chặt
Cố quên [Eb] đi bao [F] ngày yêu [Gm] thương
Từ khóa: ngo da quen, ndq, truong tan huy, ngoi noi day mot minh nho em khon nguoi

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau