Ta đã khóc cười

Ta đã khóc cười | Sáng tác: nhạc Vĩnh Điện, thơ Đoàn Tuyết Thu
Từ giọt nước [Em] mắt từ tiếng khóc đầu [D7] tiên từ hơi thở trinh [G] nguyên
Ta đến cuộc đời [C] này [D] thênh thang nắng [Em] gió
Nắng đổ ngoài [Am] kia dông bão ngoài [B7] kia.

Ta vẫn bình [C] yên [D] mang thân phận [G] người lòng đầy như trăng [B7] lên
Rồi đi qua trời [Em] thu chiều tàn lá vàng [C] rơi êm [B7] như câu hát [Em] ru.

Ta băng qua đông [Em] lạnh đôi lúc nhận ra [B7] mình ngồi [C] co ro trong [D] đêm [B7]
Mùa hoa tiếp [C] nối mang theo xuân [Am] về bỗng dưng tình yêu [B7] tới.

Rạng rỡ nụ [C] cười mang [D] đến từng [G] lời [Am] bao dung tình [B7] nhau
Người [E7] từ mênh mông [Am] tình người đã đến bên [C] người vương [F#7] vấn dài [B7] lâu.

Và nước mắt vào [Em] đời nước mắt một [Bm] ngày cho mai sau còn [Em] rơi [Am]
[D] Dang tay ta [G] níu đa đoan ta [Am] khóc nào có giữ được [B7] ai.

Đêm soi trăng [Em] buồn ta soi lòng [D] buồn buồn như trăng [G] suông [E7]
Tóc chớm nhạt [Am] màu buông xuống vai [B7] gầy tình đã nát [Em] nhàu.

* Một ngày nào [Em] đó một chiều sẽ [C] đến ta thấy mình đã [D] già lặng lẽ ngoài [G] hiên
Mà tình cho [C] người vẫn cứ đầy [Am] nguyên trong trái [B7] tim héo [Em] tàn.
Từ khóa: ta da khoc cuoi, tdkc, nhac vinh dien tho doan tuyet thu, tu giot nuoc mat tu tieng khoc dau tien tu hoi tho trinh nguyen

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau