Đất nước mình ngộ quá phải không anh?

Đất nước mình ngộ quá phải không anh? | Sáng tác: nhạc Ngô Tín, thơ Trần Thị Lam
1.
Đất nước [Em] mình ngộ [Am] lắm phải không [Em] anh?
Bốn ngàn [Am] năm mà [D] dân chưa trưởng [Em] thành
Bốn ngàn [Bm] năm mà [C] vẫn còn bú mớm
Trước những bất [Bm] công vẫn không biết kêu [Em] đòi

Đất nước mình lạ [Am] quá phải không [Em] anh?
Những chiếc [Am] bánh chưng [D] vô cùng kì [Bm] vĩ
Những dự [C] án và [B7] tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người như cái móng [Em] tay
ĐK:
Đất nước [Am] mình buồn quá phải [Em] không anh?
Biển bạc, rừng [Am] xanh, cánh đồng lúa [Em] biếc
Rừng đã [C] hết và [Am] biển thì đang chết
Những con [B7] thuyền nằm nhớ sóng khơi [Em] xa
2.
Đất nước mình thương [Am] lắm phải không [Em] anh?
Mỗi trẻ sinh [Am] ra đã [D] gánh nợ [Em] nần
Di sản cho mai [Bm] sau có [C] gì mà trang [Am] trải
Đứng trước năm [B7] châu mà không phải cúi [Em] đầu

Đất nước [Em] mình rồi [Am] sẽ về [Em] đâu?
Anh không biết em làm [B7] sao biết [Em] được
Hỏi trời [Am] xanh, gửi người sau, người [Em] trước
Ai trả lời [B7] dùm đất [C] nước sẽ về [Em] đâu
Từ khóa: dat nuoc minh ngo qua phai khong anh, dnmnqpka, nhac ngo tin, tho tran thi lam, dat nuoc minh ngo lam phai khong anh

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau