Tại anh không dũng cảm | Sáng tác: Khánh Đơn
1.
Từng ngày [C] qua, ở bên cạnh em mà [Em] không nói ra
Rằng con [Am] tim của anh đã yêu, yêu em [Em] yêu rất nhiều
Tình đơn [F] phương mình anh lặng câm, anh chôn [Em] kín trong [Am] lòng
Sợ nói [Dm] ra thì em không còn bên anh [G] nữa.
2.
Rồi người [C] ta ở đâu tự nhiên cùng [Em] em sánh đôi
Người ta [Am] luôn ở bên cạnh em, quan tâm [Em] em rất nhiều
Và tim [F] em hình như đã yêu, em như [Em] đã xiêu [Am] lòng
Chợt nhói [Dm] đau anh biết, anh [G] mất em [C] rồi.
ĐK:
Tại vì [Am] anh đã quá nhút nhát, anh cứ [Em] luôn yên lặng
Tại sao mà [F] khi ở bên cạnh em anh không [C] thể nói ra
Những nghĩ [Dm] suy của anh, rằng: "Anh [Em] yêu mình em"
Để giờ [F] đây anh cứ phải oán trách [E7] anh.
Tại anh [Am] không dũng cảm mới thế nên mất [Em] em trong đời
Phải chi ngày [F] xưa ở bên cạnh em anh có [C] thể nói lên
Nói "trái [Dm] tim của anh dành cho [Em] em mà thôi"
Giờ muốn [F] nói cũng [G] không còn cơ [Am] hội.
Từng ngày [C] qua, ở bên cạnh em mà [Em] không nói ra
Rằng con [Am] tim của anh đã yêu, yêu em [Em] yêu rất nhiều
Tình đơn [F] phương mình anh lặng câm, anh chôn [Em] kín trong [Am] lòng
Sợ nói [Dm] ra thì em không còn bên anh [G] nữa.
2.
Rồi người [C] ta ở đâu tự nhiên cùng [Em] em sánh đôi
Người ta [Am] luôn ở bên cạnh em, quan tâm [Em] em rất nhiều
Và tim [F] em hình như đã yêu, em như [Em] đã xiêu [Am] lòng
Chợt nhói [Dm] đau anh biết, anh [G] mất em [C] rồi.
ĐK:
Tại vì [Am] anh đã quá nhút nhát, anh cứ [Em] luôn yên lặng
Tại sao mà [F] khi ở bên cạnh em anh không [C] thể nói ra
Những nghĩ [Dm] suy của anh, rằng: "Anh [Em] yêu mình em"
Để giờ [F] đây anh cứ phải oán trách [E7] anh.
Tại anh [Am] không dũng cảm mới thế nên mất [Em] em trong đời
Phải chi ngày [F] xưa ở bên cạnh em anh có [C] thể nói lên
Nói "trái [Dm] tim của anh dành cho [Em] em mà thôi"
Giờ muốn [F] nói cũng [G] không còn cơ [Am] hội.
Từ khóa: tai anh khong dung cam, takdc, khanh don, tung ngay qua o ben canh em ma khong noi ra