Tri kỷ

Tri kỷ | Sáng tác: Phan Mạnh Quỳnh
1.
Mình thiếu một [F] chút bối rối
Để thành người yêu của [Am] nhau
Mình thiếu khoảnh [Dm] khắc say đắm
Để cùng hẹn ước với [Am] nhau.

Dù vậy, cuộc [Dm] đời đã hào phóng với [F] ta
Dành tặng một [Dm] người quá hiểu thấu trái [F] tim
Giống như ta được [Am] cả thế gian
Thật tuyệt vời khi bên ta [Bb] có một người mang [C] tên là
ĐK:
[F] Tri kỷ! Để ta đặt hết niềm tin không [Am] hoài nghi
Và sống thật với bản thân mọi [Dm] phút giây
Luôn bên nhau lắng [Bb] nghe ...oh.

[F] Tri kỷ! Để không phải như tình yêu rồi sẽ [Am] biệt ly
Chẳng bao giờ khiến người kia lệ [Dm] úa mi
Ta vui khi giữ [Bb] nhau yên bình nơi mình mãi thôi.
2.
Mặt trời vừa [F] khuất xuống những dãy núi
Nhiều người tự hỏi ở [Am] đâu vắng nỗi cô đơn
Lang thang ai [Dm] bước sắp đi qua một chặng đường đời
Đau thay khi [Am] chẳng có nơi để chờ và đợi.

Vì vậy cuộc [Dm] đời quá hào phóng với [F] ta
Dành tặng một [Dm] người quá hiểu thấu trái [F] tim
Giống như ta được [Am] cả thế gian
Thật tuyệt vời khi bên ta [Bb] có một người mang [C] tên là
ĐK:
[F] Tri kỷ! Để ta đặt hết niềm tin không [Am] hoài nghi
Và sống thật với bản thân mọi [Dm] phút giây
Luôn bên nhau lắng [Bb] nghe ...oh.

[F] Tri kỷ! Để không phải như tình yêu rồi sẽ [Am] biệt ly
Chẳng bao giờ khiến người kia lệ [Dm] úa mi
Ta vui khi giữ [Bb] nhau yên bình nơi mình mãi thôi.

* Là tôi vẫn còn đứng nơi [F] đây
Để mong em đi kiên [Gm] vững những cô đơn phía [Dm] trước.
Là [Am] tôi sẽ cầu nắng ban mai,
Từng ngày phủ đầy trên [Bb] những giấc mơ,
Những hy vọng, [C] những yêu thương em trao ai khác.
Từ khóa: tri ky, phan manh quynh, minh thieu mot chut boi roi

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau