Nguyệt cầm | Sáng tác: Hoàng Tuấn Khang
1.
Sương ướt lạnh bờ [Em] vai đợi chờ ai hát câu chung [A] tình
Đêm về lòng buồn miên man ôm nguyệt cầm hát bài sầu [Em] thương
Cung buồn cung sầu nỉ [D] non thổn thức dưới trăng mơ [Bm] màng
Trách người nỡ đành sang [D] ngang hay trách [B7] thân sao quá cơ [Em] hàn.
2.
Em bỏ lại mình [Em] tôi theo người ta đến nơi đô [A] thành
Câu thề câu hẹn ngày xưa như lục bình trải dài trên [Em] sông
Nhưng giờ người nỡ đành [D] tâm quên hết tiếng yêu hôm [Bm] nào
Bỏ đò bỏ lại dòng [D] sông người [B7] đi sao quá vô [Em] tình.
ĐK:
Nguyệt [Em] cầm réo rắt từng [A] đêm
Tình không chung lối, oán than kêu [Em] trời
Nguyệt [Bm] cầm buông tiếng tiêu [D] sầu
Người đi kẻ [B7] ở, đứt dây tơ [Em] lòng.
Đường [Em] tình nay đứt làm [A] đôi
Người sang bên đó, có vui hay [Em] buồn
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
(Người tình [A] ơi về đây em [Em] hỡi
Có biết hay [A] chăng anh [G] vẫn nhớ em chờ [A] em
Bến sông [G] xưa đò còn [Bm] đó vẫn mong người [Em] về
Tình anh đây chẳng hề phôi phai
Dẫu tháng [G] năm dần [D] trôi
Nhưng [C] lòng vẫn luôn mong [B7] đợi người [Em] ơi.)
2.
Em bỏ lại mình [Em] tôi theo người ta đến nơi đô [A] thành
Câu thề câu hẹn ngày xưa như lục bình trải dài trên [Em] sông
Nhưng giờ người nỡ đành [D] tâm quên hết tiếng yêu hôm [Bm] nào
Bỏ đò bỏ lại dòng [D] sông người [B7] đi sao quá vô [Em] tình.
ĐK:
Nguyệt [Em] cầm réo rắt từng [A] đêm
Tình không chung lối, oán than kêu [Em] trời
Nguyệt [Bm] cầm buông tiếng tiêu [D] sầu
Người đi kẻ [B7] ở, đứt dây tơ [Em] lòng.
Đường [Em] tình nay đứt làm [A] đôi
Người sang bên đó, có vui hay [Em] buồn
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
Sương ướt lạnh bờ [Em] vai đợi chờ ai hát câu chung [A] tình
Đêm về lòng buồn miên man ôm nguyệt cầm hát bài sầu [Em] thương
Cung buồn cung sầu nỉ [D] non thổn thức dưới trăng mơ [Bm] màng
Trách người nỡ đành sang [D] ngang hay trách [B7] thân sao quá cơ [Em] hàn.
2.
Em bỏ lại mình [Em] tôi theo người ta đến nơi đô [A] thành
Câu thề câu hẹn ngày xưa như lục bình trải dài trên [Em] sông
Nhưng giờ người nỡ đành [D] tâm quên hết tiếng yêu hôm [Bm] nào
Bỏ đò bỏ lại dòng [D] sông người [B7] đi sao quá vô [Em] tình.
ĐK:
Nguyệt [Em] cầm réo rắt từng [A] đêm
Tình không chung lối, oán than kêu [Em] trời
Nguyệt [Bm] cầm buông tiếng tiêu [D] sầu
Người đi kẻ [B7] ở, đứt dây tơ [Em] lòng.
Đường [Em] tình nay đứt làm [A] đôi
Người sang bên đó, có vui hay [Em] buồn
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
(Người tình [A] ơi về đây em [Em] hỡi
Có biết hay [A] chăng anh [G] vẫn nhớ em chờ [A] em
Bến sông [G] xưa đò còn [Bm] đó vẫn mong người [Em] về
Tình anh đây chẳng hề phôi phai
Dẫu tháng [G] năm dần [D] trôi
Nhưng [C] lòng vẫn luôn mong [B7] đợi người [Em] ơi.)
2.
Em bỏ lại mình [Em] tôi theo người ta đến nơi đô [A] thành
Câu thề câu hẹn ngày xưa như lục bình trải dài trên [Em] sông
Nhưng giờ người nỡ đành [D] tâm quên hết tiếng yêu hôm [Bm] nào
Bỏ đò bỏ lại dòng [D] sông người [B7] đi sao quá vô [Em] tình.
ĐK:
Nguyệt [Em] cầm réo rắt từng [A] đêm
Tình không chung lối, oán than kêu [Em] trời
Nguyệt [Bm] cầm buông tiếng tiêu [D] sầu
Người đi kẻ [B7] ở, đứt dây tơ [Em] lòng.
Đường [Em] tình nay đứt làm [A] đôi
Người sang bên đó, có vui hay [Em] buồn
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
Người [Bm] còn có nhớ tôi [D] không
Mình ên lẻ [B7] bóng, đêm ngày chờ [Em] mong.
Từ khóa: nguyet cam, hoang tuan khang, suong uot lanh bo vai doi cho ai hat cau chung tinh