Cho mình

Cho mình | Sáng tác: Nguyễn Văn Chính
Mỗi mùa [Am] xuân đi qua
Ta lại dần [D] xa một thời trai [Am] trẻ
[E7] Năm, tháng nổi trôi, xuôi ngược dòng [Am] đời
[D] Vời [E7] vợi ngày [Am] xưa như [G] vừa đâu [E] đây
Mà [D] sao heo [E7] may đã giục thu [Am] về?

Vẫn còn [Am] vương trong ta
Bao kỷ niệm [D] xưa một thời trai [Am] trẻ
[E7] Cay, đắng, buồn, vui, mơ mộng một [Am] thời
[D] Đường [E7] đời dại, [Am] khôn như [G] còn chưa [E] qua
Mà [D] sao cây [E7] lá đã vội vàng [Am] thu?

[A] Biển kia mênh mông nơi cõi [E] người
[G] Vẫn như bao [Bm] chuyện kể ngày [E] xưa
Lý Thông uốn [A] mình nơi cửa [E] Phật
Phú [G] Ông thua [D] chí những [E7] thằng [A] Bờm.

[A] Biển kia mênh mông, nơi cõi [E] người
[G] Thạch Sanh cưỡi [Bm] sóng chém chằn [E] tinh
Làng Gióng, tre [A] ngà mơ Phù [E] Đổng
Thằng [Bm] Cuội nhởn nhơ với [E7] Chí [A] Phèo.

[A] Ơ ớ [E] ơ ơ ơ [Bm] ờ
Một thời trai trẻ mỗi mùa xuân [E] qua
Ta lại [Bm] dần xa, dần [D] xa

[A] Ơ ớ [E] ơ ơ ơ [Bm] ờ
Một thời trai trẻ đã là ngày [E] xưa
Thời [Bm] xa xôi ấy mãi vời [E7] vợi [A] xa.
Từ khóa: cho minh, nguyen van chinh, moi mua xuan di qua

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau