Hoa có vàng nơi ấy | Việt Anh

Hoa có vàng nơi ấy | Sáng tác: Việt Anh
1. [Gm] Đêm tàn cho trăng khuyết ra đi theo [D7] người [G7] [Cm] Ru mai buồn từng [F] cánh rơi ngoài song [D7] mưa. [Gm] Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau [D7] rồi [G7] Anh trách [Cm] anh vì sao [D7] với hoa không cùng chung [Gm] đời [D7] ĐK: [G] Buồn hoài chi ta [Bm] ơi? nơi ấy hoa [C] vàng cho đẹp mùa [Am] sang [D] Đường mình qua lúc [C] nào, giờ bước âm [Cm] thầm tình bỗng dâng [G] trào. [G] Đường về không gian [Bm] xưa, đá rêu xanh [C] đầy đi về mình [Am] ta! [D] Chiều về hoang phím [C] đàn, một phút giây [Cm] nào mình khóc cho [G] nhau [G] Mình cùng say trong [Bm] mơ, em ánh trăng [C] mờ anh làm trời [Am] thơ [D] Ngày tìm đến cuối [C] trời, người lãng quên [Cm] rồi, đời [D7] đã chia [G] trôi? 2. [Gm] Mai dù ai đưa bước em qua đông [D7] dài [G7] [Cm] Em không đợi anh [F] nữa trong lời ru [D7] đêm? [Gm] Xin đừng mang dĩ vãng xưa trao cho [D7] đời [G7] Khi tiếng [Cm] ca từng đêm [D7] vẫn đưa anh về bên [Gm] người.

Từ khóa: hoa co vang noi ay, hcvna, viet anh, dem tan cho trang khuyet ra di theo nguoi


Cảm nhận bài hát: Hoa có vàng nơi ấy
Nguồn: http://yscytd.byethost15.com/hoacovangnoiay.htm?i=1

Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua! Mỗi ngày đi là đồng nghĩa với rụng rơi và tái sinh. Cuộc sống đi từ kết thúc để lại bắt đầu. Lần hồi trong chốn ấy ta dần dần nhận ra rằng, chính khi ta đến và đi, kỳ thực ta vẫn đứng đó nhìn năm tháng trôi qua trong đôi mắt đổi màu theo mưa nắng.

Thì ra những buồn vui, những mất còn, những điêu linh đều đến từ đôi mắt! Rồi một lần, quyết cho đôi mắt ấy nhắm lại thì bỗng nhiên tất cả không có gì. Cả ta, người và những hiện hữu. Hoá ra ta đang mơ - Một giấc mơ được gọi tên: Đời.

Nhưng rồi mắt lại cứ là mắt! Sao không phải là tóc để vô tâm với những thay đổi ngoài kia mà ngay đến tóc cũng dần trắng đấy thôi huống hồ là mắt. Vậy nên cứ mở và những buồn vui mãi mãi vẫn lênh đênh len trôi vào những giấc mơ đời…

Lẩn thẩn vậy cho ngày trôi mau, đợi đêm về dấu bóng. Nhưng buổi chiều nay sao dường như dài hơn? Cái bóng chẳng biết dấu vào đâu, đành nhường nhịn chiều bằng cách chốc mời vài chén cho say mà đi ngủ sớm. Ai ngờ, nó say lại ngồi hát nhảm, ta rồi cũng say như nó, vậy là cùng nghêu ngao vừa gõ bát vừa ê a suông lẻ mấy câu buồn:

Đêm tàn cho trắng khuyết ra đi theo người
Ru mai buồn từng cánh rụng ngoài song mưa
Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau rồi
Anh trách anh vì sao với hoa không cùng chung đời…


Ừ mà buồn thật đấy, day dứt thật đấy, xót xa thật đấy! Những câu hát cứ nhưng nhức rơi vào chén suông làm ta cũng buồn lây, đau lây. Ta chẳng hay buồn, vậy mà sao thế nhỉ? Mà ai đi thế, ai tiễn nhau thế nhỉ? Con mắt bắt đầu làm phận sự của nó: Nhìn. Nhìn vào câu hát, nhìn vào cõi lòng của người hát.

Ơ, đêm rồi à? Ừ đêm đấy, là đêm tàn cho trăng khuyết nghĩa là trăng không tròn? Nhưng mà đang trăng mười bốn đấy thôi? À, là người đi mà trăng khuyết, cũng đúng thôi, người đi nên trăng đi, vậy là khuyết, vậy là mưa... Con mắt cũng thử nhìn qua song, ừ mưa thật. Không, hình như là mắt đang mưa, nên ru mai buồn từng cánh mà rụng, thi nhau mà rụng. Rụng nghĩa là buồn, rất buồn đúng không?

Buồn hoài chi ta ơi?
Nơi ấy hoa vàng cho đẹp mùa sang...
Đường mình qua lúc nào, giờ bước âm thầm
Tình bỗng dâng tràn…


Ôi chao! Người đang tự chất vấn mình sao mà buồn? Sao chẳng như ta uống vài chén cho say, cho tuý luý cuộc đời mà cợt nhả với ao chuôm sông hồ cóc nhái nhỉ? Ễnh ương thật đấy! Nỉ non chi mãi với tang tình! Mà hay thật người ta cứ cho chữ “tình” đi với chữ “tang”, nghĩa là tình của cõi đời dễ đi với tang thương của cuộc bể dâu đấy ư?

Khó nghĩ thật, đau đầu thật cái sự con người. Làm gì mà cứ tình để tang thế không biết. Có rượu thì cứ uống, hết thì ngủ, mà có không ngủ được thì nghêu ngao hát nhảm như ta có hơn không? Nơi ấy là mùa đẹp, hoa vàng! Vậy là vui rồi, phải vui mới đúng chứ? Sao cứ lầm lụi đi về con đường cũ mà âm thầm với những niềm riêng, mà réo rắt chi những khúc bi hoài cho dột lòng mình mà cũng nao lòng người. Rõ chán!

Ta mà thế á, thì cứ cười sằng sặc, đông đổng hát hò cho bõ cái sự đau. Nói chi là ngày qua, nói chi là đường cũ. Ngày hôm nay mà còn chưa rõ dưới chân mình vực ghềnh, sỏi cuội hay cỏ thơm hoa hoa biếc… Huống hồ vọng tưởng ngày mai!

Nhưng mà người buồn, ừ thì cứ buồn đi. Đừng nén. Mời nhau một chén nào, rồi hát nữa đi coi:

Đường về không gian xưa đá rêu xanh đầy...
Đi về mình ta!
Chiều về hoang phím đàn
Một phút giây nào mình khóc cho nhau...


Thôi, say mà bỡn cợt người thôi, không thế nữa đâu! Hình như khi chếnh choáng rồi ta bắt đầu cảm với cái buồn người mang. Thực ra ta cũng khác gì người đâu, nếu cũng mang một nỗi niềm như vậy! Ai cũng thế thôi, mất rồi mới đi tìm, mất rồi mới trân trọng những gì đã có. Làm người bởi có tình, và tình để mà người! Giờ còn một – riêng – côi trên bờ cũ, dẫu thực tế tất cả vẫn đấy với nắng mưa, hoa cỏ. Nhưng lòng vắng nên mọi thứ cũng vắng như lòng.

Quá dễ hiểu! Người vấp té đấy ư? Ừ, đá rêu xanh đầy ngày trơn trượt làm sao mà không té. Ta nghe còn thấy buồn, huống chi là người từng một phút giây nào mình khóc cho nhau. Nước mắt quý lắm! Đời mấy ai từng khóc cho nhau đâu. Thôi, thì đã vì nhau mà khóc, thì hãy vì nhau là lau đi, nhóm lại những ký ức đẹp từng có mà vui. Đừng buồn!

Mình cùng say trong mơ
Em ánh trăng mờ, anh làm trời thơ
Ngày tìm đến cuối trời
Người lãng quên rồi, đời đã chia trôi…?!


Ta lảm nhảm với người rồi lảm nhảm với mình! Tại rượu đấy thôi, có lẽ không bao giờ uống nữa, chẳng bao giờ uống nữa. Hại lắm! Nhưng dù sao cũng phải đa tạ rượu những khi buồn những khi vui. Lại nhớ một khúc ca xưa: "Những đôi uyên ương bươm bướm, đã yêu nhau sao còn muốn lên tới tận trời xanh…?"

Uống rượu có làm điên rồ hơn không, khi mà lúc nào đó ta ném mình vào một giấc mơ. Đời vốn là một giấc mơ ta lại mơ trong giấc mơ ấy. Nghĩa là Mộng trung chi mộng! Thích thật. Mà thôi, người đang hát mà, cứ hát nữa đi, cứ mơ nữa đi… Rồi một sáng mai thức dậy, biết: Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương. Biết còn yêu thương chẳng bao giờ là có tội cả. Đúng không nào?

Mai dù ai đưa bước em qua đông dài
Em không đợi anh nữa trong lời ru đêm?
Xin đừng mang dĩ vãng xưa trao cho đời
Khi tiếng ca từng đêm vẫn đưa anh về bên người…


Rượu cạn rồi...
Nghe người hát mà rượu cạn lúc nào không hay!
Người còn hát đấy ư?
Ừ cứ hát đi...
Đêm rồi!
Uống thêm nữa không?

Đăng nhận xét

Bài trước Bài sau